Kỉ niệm đẹp nhất của em về tình bạn tuổi học trò lớp 8
Tôi đã từng nghe ở đâu đó một câu nói khá hay, tuổi học trò như cơn mưa rào, trôi nhanh chưa kịp ướt áo. Thật vậy, có những kỷ niệm tuổi học trò như chỉ mới ngày hôm qua, vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức. Nhân dịp có một chủ đề rất hay về kỉ niệm đẹp nhất của em về tình bạn tuổi học trò lớp 8, trong đầu tôi lại hiện về hình ảnh của cô bạn thân.
Ngược thời gian, quay chậm về quá khứ, tôi dường như lạc trôi vào không gian của miền quê – nơi mình sinh ra và lớn lên. Ở đó, tuổi học sinh của tôi đã có một khoảng thời gian dài với bạn bè, gia đình, quê hương đành yên bình.
Tôi có một cô bạn thân cùng tuổi, nhà hai đứa cũng ở sát nhau. Nếu có thể nói về một tình bạn tri kỉ và đẹp nhất,tôi không thể bỏ qua người bạn này.Một người bạn đã từng trải qua với tôi không biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn có nhau. Từ thuở “cởi truồng tắm mưa” cho đến khi bi bô tập nói, cắp sách đến trường, cùng nhau trưởng thành và bây giờ bạn ấy sắp theo… chồng, chúng tôi vẫn là đồng trang của nhau.
Nguyễn Ngọc Ly là cái tên tôi rất thích về người bạn của mình. Tôi và bạn tuy chơi thân với nhau nhưng sinh ra trong hai gia đình trái ngược nhau. Khi bố mẹ bạn là một đôi vợ chồng hạnh phúc, gia đình trong ấm ngoài êm thì tôi ngược lại. Thế nhưng không phải vì thế mà chúng tôi xa cách, ngược lại tình bạn càng thêm bền chắc hơn. Đã không ít lần tôi ao ước có được cuộc sống như gia đình bạn. Và rồi bạn cũng không ngần ngại chia sẻ với tôi mọi khó khăn của hoàn cảnh. Chúng tôi trở thành bạn của nhau ở sự đồng cảm, thấu hiểu và cả sự chân thành.
Kỷ niệm đẹp nhất của chúng tôi không nằm ở những lần lê la hàng quán, trà sữa, trà chanh như bây giờ như các bạn trẻ.Kỷ niệm đẹp nhất của chúng tôi là ở những lần ra đồng,chăn trâu, hái rau, thả diều, cắt cỏ,… Thật bây giờ nghĩ lại, mấy ai có được một tuổi thơ đầy dữ dội đến như vậy.
Khi ai đó hỏi bạn có kỉ nhiệm đẹp nhất về tình bạn tuổi học trò không. Tất nhiên là có chứ! Tôi còn nhớ như in một kỷ niệm đầy hồn nhiên và chân thành của nhiều năm về trước.
Chuyện là gia đình tôi lúc đó có một chai dầu rất quý – “chai dầu miên” được người bà con bên Mỹ tặng.Phải nói rằng thời đó ai có được chai dầu đó là được nhiều người ngưỡng mộ lắm.
Có một hôm, hai đứa chúng tôi cùng đi xe đạp, vì vui vẻ đùa giỡn quá độ mà bị té trầy trật khắp người. Tôi ngồi phía sau không bị gì, nhưng cô bạn của tôi thì bị trầy khắp cánh tay nõn nà nhìn rất thương. Bạn tôi vốn dĩ sinh ra trong gia đình có điều kiện kinh tế nên ít khi phải động tay động chân làm gì, bên cạnh đó bạn cũng có nước da trắng trẻo nên nhìn những vết trầy trên người khiến tôi càng thêm áy náy. Về đến nhà, tôi liền tức tốc chạy vào lục tung tủ tìm chai dầu xức cho bạn.
Sau một hồi xức dầu, xoa bóp vết thương thì bạn cũng khá đỡ. Trời cũng sắp tối, bạn về nhà nhưng không quên nhắc tôi: “Này, mày nhớ cất chai dầu cẩn thận, nếu có bị làm sao mẹ mày đánh chết”. Tôi thì lúc nào cũng chủ quan: “Biết rồi mà, mày cứ lo, đi về đi”.
Các bạn có biết không, ước chừng khi bạn tôi về đến nhà thì tôi ở bên nhà mình như một cú đánh ngang tai. Không biết lấn cấn thế nào, tay cầm chai dầu để trơn tuột, rơi thẳng xuống nền nhà và vỡ tan tành. “Trời đất ơi, chết rồi”- Mặt tôi thực sự lúc đó xanh như tàu lá chuối, không cắt ra giọt máu.
Đối với món đồ nào còn dấu được, nhưng ở đây là một chai dầu. Khi bể nó tỏa mùi thơm ra khắp nhà, làm sao để dấu nỗi má tôi đây. Trong khi đây là một chai dầu quý lúc bấy giờ đối với gia đình. Lúc đó, tôi thực sự bối rối vô cùng.
Và thế là cũng đến lúc má tôi đi làm về, phát hiện mùi thơm của dầu bay khắp nhà, truy tìm dấu vết và phát hiện tôi chính là thủ phạm. Các bạn cũng biết rồi đấy, hậu quả thế nào với một người nóng tính và kỹ tính như má tôi. Tôi không nhớ lúc đó bên tai tôi có những lời nào, những trận đòn roi bắt đầu xát lên người đầy đau đớn. Tôi cũng mặc yên cho má đánh và cam chịu, vì đó là lỗi của mình đấy thôi.
Ngày hôm sau đi học, hai mắt sưng húp, tay chân không chỉ là vết bầm vì té xe mà còn ở những đòn roi tức giận của má. Thấy tôi ngồi buồn xo, bạn tôi bẽn lẽn lại gần: “Này, tao biết rồi.”.
Tôi hỏi: “Biết gì?”
Bạn bảo: “Hôm qua đó, do mày xức dầu cho tao mà bị làm bể bình dầu, mẹ mày đánh mày quá trời, có đau không?.”
Tôi không quên vặn vẹo: “Thế nếu là mày có đau không, xì, hỏi bằng thừa”.
Thế là hai đứa không đứa nào nói với nhau câu nào, chỉ nhìn nhau cười. “Thôi, đừng buồn, lúc sáng tao chạy qua nói má mày rồi. Má mày nóng giận quá đánh mày thôi, tao cũng xin lỗi rồi.” – Bạn đứng dậy đi không quên nói nhỏ vào tai tôi.
Chúng tôi thế đó, đã có nhiều kỷ niệm với nhau – đơn giản mà chân thành, nhẹ nhàng mà sâu sắc. Và cho đến bây giờ khi hai đứa trưởng thành, chúng tôi vẫn còn nhắc lại kỷ niệm này như một lần nhớ đời của tuổi học trò. Chúng tôi tự hào vì đã lớn lên cùng nhau./
Xem thêm bài viết đồng tác giả cùng chuyên mục: Viết đoạn văn ngắn về tuổi học trò.